Kể cả trong hoàn cảnh xấu nhất, Thiên Chúa
vẫn đợi chờ tôi
"Con
cái có thể quyết định chung vui với cha chúng hay từ chối"
Triều kiến chung ngày 11 tháng 5 năm 2016.
"Kể cả trong hoàn cảnh
xấu nhất, Thiên Chúa vẫn đợi chờ tôi", Đức Giáo Hoàng Phanxicô tuyên bố
khi bình giảng dụ ngôn "Đứa con hoang đàng", được đặt tên lại là
''Người cha nhân hậu".
Trong buổi triều kiến chung
ngày thứ Tư 11/5/2016, trên quảng trường Thánh Phêrô, Đức Giáo Hoàng Phanxicô
đã ban Bài giáo lý thứ 18 của ngài về lòng thương xót, trong Tân Ước.
Đức Giáo Hoàng nhấn mạnh đến
hai diễn giải căn bản của văn bản này, một là về lòng thương xót của người cha,
"vô điều kiện", và hai là sự kiện lòng thương xót đó đã phục hồi tình
anh em giữa hai người con.
"Lòng thương xót của
người cha tràn đầy, vô điều kiện, và nó thể hiện trước cả lúc người con mở
miệng", Đức Giáo Hoàng nhấn mạnh.
"Lời này của Chúa
Giêsu, Đức Giáo Hoàng giải thích, khuyến khích chúng ta đừng bao giờ thất vọng.
Tôi nghĩ đến các bà mẹ, các ông cha lo lắng khi thấy con cái rời đi trên những
con đường hiểm nguy. Tôi nghĩ đến các cha xứ và các giáo lý viên, nhiều khi đã
tự hỏi, không biết công việc mình làm có vô ích không. Nhưng tôi cũng nghĩ đến
người đang ngồi trong tù, mà hình như cuộc đời đối với anh ta đã chấm dứt; đến
những người đang đói khát lòng thương xót và sự thứ tha và nghĩ rằng mình không
xứng đáng… Dù cho hoàn cảnh của tôi trên đời này như thế nào đi nữa, tôi cũng
đừng quên rằng tôi không bao giờ hết là con cái của Thiên Chúa, hết là đứa con
của một vị Cha hằng yêu thương tôi và chờ đợi tôi trở về. Kể cả trong hoàn cảnh
xấu nhất, Thiên Chúa vẫn đợi chờ tôi, Thiên Chúa vẫn muốn ôm lấy tôi, Thiên
Chúa vẫn đợi chờ tôi".
Và đây là đoạn nói về tình
huynh đệ: "Người cha đã tìm lại được đúa con đã mất và bây giờ ông còn trả
cậu ta cho anh cậu! Không có người em út, ông anh cả cũng chẳng là một người
"anh". Niềm vui lớn nhất của người cha, đó là thấy rằng các con ông
nhận nhau là anh em".
Đồng thời, Đức Giáo Hoàng
nhấn mạnh răng dụ ngôn vẫn còn "bỏ ngỏ", cho quyết định tự do của các
người con: "Con cái có thể quyết định chung vui với cha họ hay từ chối. Họ
phải tự hỏi về những mong muốn của riêng mình và về cách nhìn của họ về cuộc
đời. Dụ ngôn chấm dứt với kết thúc bỏ lửng : chúng ta không biết người anh cả
quyết định làm gì. Và đó là điều kích thích chúng ta. Bài Phúc Âm dạy chúng ta
rằng tất cả chúng ta đều có nhu cầu về nhà của Cha và chia vui với Người, và
cùng Người ăn mừng lòng thương xót và tình huynh đệ. Hỡi anh chị em, chúng ta
hãy mở lòng chúng ta để trở thành "giầu lòng thương xót cũng như Chúa
Cha".
Sau đây là bản dịch đầy đủ
Bài giáo lý của Đức Giáo Hoàng Phanxicô.
A.B.
Bài giáo lý của Đức Giáo Hoàng Phanxicô về
"Người Cha Nhân Hậu" (x. Lc 15, 11-32)
Thân
chào quý anh chị em!
Hôm
nay, buổi tiếp kiến này diễn ra tại hai nơi: vì trời có thể mưa, những người
bệnh phải ở trong Hội Trường Phaolô VI, nối kết với chúng ta bằng màn hình lớn;
hai nơi, nhưng chỉ có một buổi tiếp kiến. Chúng ta chào mừng các bệnh nhân đang
ở Phòng Hội Phaolô VI. Ngày hôm nay, chúng ta muốn suy ngẫm về dụ ngôn Người
Cha Nhân Hậu. Dụ ngôn này nói về một người cha và hai người con trai của ông,
và cho chúng ta thấy lòng thương xót vô biên của Thiên Chúa.
Chúng
ta hãy khởi đi từ đoạn kết, nghĩa là từ niềm vui trong lòng người cha khi ông
nói rằng: "Chúng ta mở tiệc ăn mừng, vì con ta đây đã chết…" (x. c.
23-24). Bằng những lời này, người cha đã ngắt lời đứa con út vào lúc anh ta
đang thú nhận tội lỗi: "Con chẳng còn đáng gọi là con cha nữa…" (c.
19). Nhưng câu nói này, lòng người cha không sao chịu nổi, trái lại, ông ta ông
ta hối thúc phục hồi lại cho con trai ông những dấu hiệu phẩm tước của anh ta:
quần áo đẹp, nhẫn đeo tay, giầy dép. Chúa Giêsu không mô tả một người cha bị
xúc phạm, giận dữ, tỷ dụ một người cha
nói với đứa con "Mày sẽ biết tay tao"; không, người cha ôm lấy con,
đợi chờ con trong tình yêu thương. Trái lại, chuyện duy nhất trong lòng người cha
là người con này được bình an, mạnh khỏe, và điều dó làm ông sung sướng và ông
ăn mừng. Sự đón nhận người con trở về được kể lại rất cảm động: "Anh ta
còn ở đằng xa, thì người cha đã trông thấy. Ông chạnh lòng thương, chạy ra ôm
cổ anh ta và hôn lấy hôn để" (c. 20). Êm ái biết là bao!